Capo 2
[Am]Riêng mình ta đành ôm [G]nỗi đau này
[Am]Áng phù Vân phủ mờ khắp Vlối vô tận
Là do [F]ai cứ [G]mong nhớ [Em]1 bóng [Am]hình
Tiếng thở [Dm]như muốn ta [Em]bật khóc [Am]một mình.
[Am]Có loài hoa mê hoặc [G]tận mây xanh
[Am]Đó là hoa là hoa duy [G]nhất trong mắt ta
Là do [F]ta quá [G]đắm say [Em]ngất ngây ở chốn [Am]này
Là địa [Dm]đàng có [Em]nàng ở [Am]cạnh.
Tự kìm [F]lòng dù trông ngóng [G]mãi tìm [C]thế thái nhân tình [Am]ta.
Chẳng ai [F]đợi ai [G]mãi hoài một [C]kiếp .
Và cánh hoa [F]cũng dần tàn [G]phai. Vì [C]năm tháng dẫu rất [Am]dài
chẳng [Dm]thể giữ [Em]người ở [Am]lại.