Capo 2
Thời [C]gian cứ trôi đi ta [Am]nhận ra gì ta [F]nhận ra rằng [Dm]chẳng gì là mãi [G]mãi
Hạnh [Am]phúc hôm qua sớm [G]nở tối tàn thề [F]ước bao nhiêu cũng [C]đã vỡ tan
Rồi [Dm]vết thương kia cũng [C]thành vết sẹo rồi [F]những tâm tư cứ [G]thế mang theo.
Nhiều [C]khi bước liêu xiêu một [Am]mình giữa đời ta [F]chợt mỉm cười [Dm]dặn lòng đừng cố [G]chấp
Chỉ [Am]muốn cho đi những [G]gì tốt đẹp mà [F]cớ sao ai vẫn [C]cứ lãng quên
Để [Dm]khắc cho ta quá [C]nhiều nốt trầm để [F]đến hôm nay một [G]mình mình lặng câm.
Chân trời [C]đó ta tin có bình [G]yên có một [Am]nơi để trút những muộn [Em]phiền
Chỉ cần [F]ta vững tâm bước qua [C]những thăng trầm chỉ cần [Dm]ta biết buông chẳng [G]bao giờ tổn thương.
Con đường [C]đến tương lai luôn là [G]thế có hạnh [Am]phúc cũng có những ê [Em]chề
Rồi một [F]mai tóc phai ta an [C]vui nhìn lại đời tựa [Dm]như giấc mơ tựa [G]những vầng thơ nhẹ [C]nhàng.