1. [Am] Trời đã Thu rồi [Am] em, khi trăng [Dm] đêm soi hắt bên [E7] thềm.
[E7] Trời đã Thu rồi [E7] em, khi chim [G] khuyên ngừng [G7] hót trên [C] cành.
[E7] Nhìn khói sương vội [F] tan, mang theo Thu xa [E7] vắng.
Lối [E7] xưa dấu chân người, lời [E7] buông theo áng mây [E7] trôi.
[Am] Trời vắng thêm vì [Am] sao đêm cô [Dm] đơn giăng hết xa [E7] vời.
[E7] Người đã đi còn [E7] đâu… Chia tay tiếc [E7] nuối…
Trách [G] chi tiếng yêu [C] đầu, sao [E7] không nói thành [Am] câu.
Chorus :
[Am] Thu… Về đâu [Am] đó, mang yêu [Dm] thương miền nhung [E7] nhớ.
[F] Đêm… Về đêm [F] lỡ, ta trao [E7] nhau còn dang [E7] dỡ.
[Am] Mây… buồn mây [Am] trắng, trôi mênh [Dm] mông miền hoang [E7] vắng.
[F] Anh… lặng im [F] ngắm em tung [E7] tăng chiều trên [F] phố.
Chỉ một [Dm] lần đời trọn [E7] kiếp đa [Am] mang.
2. [Am] Rồi đến Đông dần [Am] xa.
Thương Thu [Dm] kia hương sắc phai [E7] tàn
[E7] Nhìn tuyết rơi lạnh [E7] căm, thân cây [G] trơ…xơ xác điêu [C] tàn.
[E7] Lòng vấn vương buồn [E7] mang, con tim thâu buốt [E7] giá.
[E7] Nhớ em dáng hao [E7] gầy lặng thầm trong gió heo [E7] may.
[Am] Lòng tiếc thương mùa [Am] xa.
Đem mây [Dm] giăng che nắng hanh [E7] vàng.
[E7] Nhìn bóng Thu vụt [E7] ngang… Bâng khuâng xao [E7] xuyến.
Lá [G] rơi ướt chân [C] mềm chưa phai [E7] hết niềm[Am] riêng.