Người nói yêu [Am]tôi cho dù giông bão ngang qua [Am]cuộc đời.
Người nói yêu [F]tôi yêu vì [G]tôi chẳng sang mặc [C]đẹp
Người nói yêu [E7]tôi bằng trái tim chan chứa thật [G]thà.
Nhưng đâu biết [Em]là bao lời nói [G]đó em thả [Am]thính thôi
Nhìn thấy em [Am]vui lên kiệu hoa sánh bước bên [Am]nhà chồng
Trời đất quanh [F]tôi như ngả [G]nghiêng tối đen một [C]màu
Người bước ra [E7]đi người có vui khi thấy tôi [G]sầu.
Tôi mới biết [Em]được thính của [G]em giết chết cuộc [Am]đời tôi
[Am]Tim... tôi bây [Dm]giờ tổn thương quá [Am]nhiều,
Bao nhiêu ân [Am]tình, yêu thương ngày [F]nào, nay [G]như đống tàn [C]tro.
[E]Tôi... mong em bên [G]chồng, xin em một [Em]điều
em hãy yêu chung [G]tình, đừng rắc [Em7]thính tội [Am]người ta.
Cuộc sống quanh [Am]tôi bây giờ đây với ly rượu [Am]cạn
Chẳng giống như [F]xưa khi còn [G]em lứa đôi làm [C]bạn
Phải cố quên [E7]thôi hình bóng em tôi đã quên [G]rồi
Quên luôn những [Em]lời ong bướm [G]em thả [Am]thính tôi.