HỒN VỠ
Biết bao nỗi buồn chuyện mình em [Am] ơi
Rong ruổi chạy [Em] theo mối tình xa [Am] vời
Có [Dm] mơ có mộng gì [Dm7] đâu
Chỉ mong được đi chung [G] hướng
Dẫu cho người vứt áo ra [Em] đi.
Bởi anh biết mình chẳng của riêng [Am] ai
Đôi chúng mình [Em] yêu nay thành kỉ [Am] niệm
Có [Dm] đâu nắm chặt đôi [Dm7] tay
Chẳng khi nào lời than [G] trách
Ngày mai [Em] sau cuối đầu gặp [Am] nhau.
ĐK
Lặng lẽ chia [Am] xa, tình duyên sao quá bẽ [F] bàng
Đỗ vỡ như tàn [Em7] tro
[C] Chim xuống đáy [Dm] khơi
Và từng khúc rã [Em] rời nghe niềm đau thấu tâm [Am] can.
Thế nên lúc này hiểu được lòng [Am] nhau
Nay chúng mình [Em] không chung trời thương [Am] rồi
Dở [Dm] dang chữ tình em [Dm7] ơi
Phút giây hồn kia tan [G] vỡ
Thoáng môi [Em7] cười cứ ngỡ chôn [Am] vùi.