Capo 2
[C]Lại một ngày dài trôi qua [E7]ngã đầu, nằm trên sofa
[A7]Một dòng tin nhắn lóe lên khiến [Dm]anh giật mình.
[F]Có lẽ anh đang [G]mơ vì tưởng [E7]em đã trót quên [Am]anh rồi
Nội [Dm]dung tin nhắn là: "Anh [G]đang ở đâu? Em buồn."
[C]Chẳng cần nghĩ ngợi đâu xa [E7]Vội mặc bộ đồ qua loa
[A7]Để chạy thật nhanh đón em Em [Dm]đang cần mình.
[F]Có lẽ anh chưa [G]tin vì tưởng [E7]em đang rất ấm [Am]êm
Vậy [Dm]mà hôm nay ta lại gặp nhau lần [G]nữa.
Em có biết em phiền lắm [C]không? Nhưng anh lại thích như [G]thế
Từng ngày không nghe tiếng [Am]chuông tin nhắn vang lên anh lại [Em]thấy cô đơn trong lòng
Mỗi khi [F]thấy màn hình chợt [G]sáng là [E7]tim cứ run [Am]liên hồi
[Dm]Ước gì em là người anh đang nghĩ [G]tới.
Em có biết em phiền lắm [C]không? Ta đâu còn chung cuộc [G]sống
Ta đâu còn yêu nữa [Am]đâu sao lại cứ nhắn anh mỗi [Em]khi em buồn
Liệu chăng [F]em vẫn luôn [G]muốn muốn anh kề [E7]cạnh khi màn đêm [Am]buông?
Cứ [Dm]nói ra những [G]điều em [C]nghĩ