[Tone] [A]
[A]Sau khi ta xa nhau ngày buồn [F#m]ấy,
hai ba năm qua còn cảm [D]thấy anh sai khi không níu tay [E]em lại, rồi hối tiếc…
[A]Trong khi anh cô đơn tuyệt vọng [F#m]nhất,
cô ấy đến khiến anh tỉnh [D]giấc, kéo anh khỏi nỗi đau, bằng [E]1 tình yêu.
[Bm]Anh đã từng sợ rằng lại phai [F#m]úa,
sợ người[D] ấy cũng sẽ 1 [E]ngày giống [A]em,
chẳng thể [Bm]mãi bên anh, và [D]rồi anh hiểu [E]ra ...
ĐK:
[A]Muốn quên đi 1 người phải yêu người [E]sau say đắm hơn.
[D]Đem yêu thương còn lại làm tất [E]cả cho người ấy.
[A]Và nếu như lúc giận hờn người ấy [E]nói những lời ta không muốn [D]nghe thì hãy
[E]nhớ tha thứ nhiều lần, vì …
Vì [A]trước đây mối tình đẹp đã tan vào [E]mây khi vẫn yêu,
chỉ vì [D]ta cố chấp để rồi đành nhắm [E]mắt chia lìa nhau.
Liệu [A]có khi nào mọi cuộc tình đều là [E]do số phận,
thì hãy yêu [D]nhiều và thật lòng,
để [E]chẳng hối tiếc nếu lỡ mai ta [F#m]rời xa.
Lời 2:
...
Liệu [A]có khi nào mọi cuộc tình đều là [E]do số phận, thì hãy yêu [D]nhiều và thật lòng,
để [E]chẳng hối tiếc nếu lỡ mai ta [G]rời xa.
Br:
[D]Hôm em quay lưng bỏ đi anh đã [E]nghĩ cuộc đời anh sẽ tối tăm,
em đưa [D]chân đi theo những thứ hào nhoáng bên ai,
còn [E]trái tim anh luôn mong ngày thấy dáng em .
[D]Khi anh buông xuôi niềm tin, anh hiểu [E]rằng mình đã mãi mãi mất nhau.
Anh vui [D]sao khi đã tìm thấy hạnh phúc trong anh,
mà [E]có lẽ đó đã không còn là em.