Lời 1 :
Mẹ [F]ơi mùa đông sang mùa đông [Gm7]sang lòng con [Am7]hoang mang
[Dm]Nghĩ về một thời nghĩ về cuộc [Bb]đời nghĩ về [C]phận người
[F]Thương ôi mong manh như làn [Bb]gió rung cành [C]hoa rơi tả [F]tơi .
Dù biết rằng một [C]ngày tựa lá rơi [F]lìa cành.
ĐK:
Đời trôi [F]nhanh theo ngày [Bb]tháng người cũng [C]theo dẫu thời [F]gian
Làm sao [Am7]cho tâm bình yên hồn con [C]trong cơn khốn [F]cùng.
Mẹ [Am7]ơi xin mẹ [Bb]giúp để con [C]theo đường xưa mẹ [F]đi.
Lời 2 :
Mẹ [F]ơi là xin vâng là yêu [Gm7]thương là khi [Am7]cho đi
[Dm]Tâm hồn nhẹ nhàng dầu tình [Bb]muộn màng vẫn còn [C]nồng nàn
[F]Xin trong tim con như là [Bb]nắng mang ấm [C]êm, mang niềm [F]tin
Dù khóc cười ngậm [C]ngùi dù vẫn còn [F]tình người.
Lời 3:
Mẹ [F]ơi nhìn mây trôi hồn chơi [Gm7] vơi buồn khi [Am7]không thôi
[Dm]Kiếm một bầu trời bóng chiều [Bb]dần tàn đêm về [C]vội vàng
[F]Ôi bao đau thương xin đời [Bb]sống trong gió [C]mưa vẫn bình [F]an
Vì có mẹ dịu [C]dàng vì có mẹ [F]từng ngày.