[Bm]Tôi, một người mù, thèm nhìn bầu trời non [A/C#]cao ngát [D]xanh.
[A]Tôi, một người mù, ngồi nhìn cuộc đời [Bm] trôi cứ thế trôi.
Bầu trời [G]xanh kia có còn xanh, người dân [B7]tôi chắc vẫn hiền [Em]lành
Bờ sông [Em]êm ru tôi lời [A]đêm câu hát trăng [D]rằm.
Chuyện ngày [G]xưa như mới vừa qua, ngày xưa [Bm]ấy khi ta còn [Em]mẹ
Mùi hương [Em]cau thơm ngát con [A]đường mẹ đón cha [Bm]về.
[Bm]Tôi, người cầm bút mù, [Bm]dùng ngọn bút tìm đường [A/C#]soi nghĩa [D]nhân.
[Em]Tôi, người cầm [A]bút mù, [F#m]nhờ ngọn bút tìm đường cứu dân [Bm]tôi.
Nhìn đêm [G]tối khi tim rực sáng, gợi nhân [Bm]ái nơi bao con [Em]người
Người dân [Em]Nam xưa nay lầm [A]than nhưng đức cao [D]vời.
Dù tăm [G]tối, lương tri vẫn sáng, mực ta [Bm]viết là máu kiên [Em]cường
chảy trong [Em]tim bao lớp anh [A]hùng ngã xuống cho [Bm]đời.[G7]
[Cm]Ta là người Việt, [Cm]người Việt lòng lành không [Bb]mong chiến tranh
Ta là người Việt, người Việt hiền hoà ấm như phù sa.
Đời thuỷ [Ab]chung sống với sông nước, cùng với [Cm]đất nuôi lớn từng [Fm]ngày
Dùng yêu [Fm]thương nuôi thêm yêu [Bb]thương bất khuất ngoan [Eb]cường.
Người dân [Ab]ơi hãy cho tôi thấy, nguồn ánh [Cm]sáng nơi đây niềm [Eb]tin.
[Gm]Thế [Cm]gian [Gm]này, non sông gấm hoa này [Fm], còn [Bb]sáng niềm [Ab]tin
[Bb]Sáng niềm [Cm]tin.