THU CUỐI- NGƯỜI NÀO ĐÓ- LẶNG YÊN
by: (Anh Còi) NTT
( điệp khúc)
Đã từ rất [Am] lâu rồi, trong anh định nghĩa 2 tiếng yêu [F] thương
anh không thể trao cho ai kể từ khi anh có [C] em…
Mùa thu đó anh có [G] em…
Vậy cớ [Am] sao giờ… Hơn 1 năm trôi qua,
người đã khác [F] xa thật nhiều…
Anh nghe tiêng lá rơi không còn [C] Em nữa…
Mùa thu đến anh không còn [G] em nữa…
Một người lặng [Am] lẽ, đứng bên em vô hình
[F] Giấu đi những tâm tư của mình [C] và
Nghĩ đến em từng thương [G] nhớ ấy đang đong đầy
Một người lặng [Am] lẽ, sống bên em chân thành
[F] Đến khi vết thương trong em lành [C] lại
Gió sẽ mang niềm vui ấm [G] áp hơn mỗi ngày
Và giọt nước [Am] mắt cứ thế tự [F] nhiên lăn trên hàng [C] mi giống như [G] đời
Ngày qua mới [Am] biết mơ thôi mà [F] sao vội trôi, ngọt [C] ngào đành chia [G] phôi
Lồng ngực còn [Am] nhói chưa thôi, ngày [F] đã sang vội, phải [C] trôi tiếp với [G] đời
Trớ trêu như [F] đời, hiển nhiên như [G] đời.
Điều gì gắn [Am] kết khi những hân [F] hoan đặt ngay cạnh [C] bên những bẽ [G] bàng?
Ràng buộc không [Am] đáng yêu thương
dở [F] dang, người trong cuộc [C] ngày thêm hoang [G] mang
Làm bạn trọn [Am] quãng mênh mang ngày [F] sang đêm cạn, mình [C] buông nhau khẽ [G] khàng
cuốn theo gió [F] ngàn, giữa những [G] đốm vàng, tình khẽ bay nhẹ [Am] nhàng.