Ngày [Em]xưa, tôi vẫn hay chờ em những khi tan [G]trường.
Ngồi đợi thật [Am]lâu, trông đôi tà [G]áo, mình dìu bước cùng [B7]nhau.
Đôi môi em [D]cười, chết lặng tim [Em]tôi.
Một vùng lá [Am]me, giăng kín em đường [Em]về.
Này, cô bé [D]hỡi! Đừng vội bước thật quá [G]mau.
Lại [Em]đây, ta dắt nhau cùng đi hết bao con [G]đường.
Đường chiều dịu [Am]êm, vương hương làn [G]tóc để lòng nhớ càng [B7]thêm.
Trông đôi tay [D]mềm, anh muốn cầm thật [Em]lâu
nhưng vì nhặt lá [Am]me bay cho tóc em thêm [Em]cài.
Phải chăng em [D]hỡi, này là mối duyên ban [Em]đầu?
ĐK:
Xa nhau [D]rồi, dù chia phôi trọn [Em]đời,
dù rằng cách đôi [Bm]nơi nhưng tâm tư vẫn [Em]gửi trao [Bm]người.
Em bây [Em]giờ còn nhớ đến không [Am]em?
Chiều xưa kỷ [Em]niệm, con đường tình duyên.
Còn tôi đêm [G]vắng, say men ly rượu [E7sus4]đắng. Để quên ngày [Em]tháng.
Nhiều [Em]đêm, anh vẫn mơ về em, vẫn luôn mong [G]chờ.
Chờ một chiều [Am]mưa, gom muôn niềm [G]nhớ, tặng nàng những vần [B7]thơ.
Em [D]ơi, bao giờ ta nối lại đường [Em]tơ
cho chiều xưa thắm [Am]tươi trong giây phút ta chung [Em]lời.
Vòng tay đón [D]đợi cùng dìu dắt nhau muôn [Em]đời.