Capo 1
Chẳng phải tình đầu, sao đau đến [C]thế? Tại sao vẫn yêu si [G/B]mê?
Tại sao [E7]trái tim vẫn ngô [Am]nghê, vẫn dành trọn lòng mình như [G]thế?
Phải chăng là vì lá [F]rơi, phải chăng là vì trái [Em]tim yêu rơi vào [Am]người?
Phải chăng là [Dm7]vì mưa rơi, tình cảm này hoá biển [G7]khơi.
[C]Nếu có lúc chúng ta, đau [G/B]nhói vì quá thiết tha,
[Am]Lúc ấy mới biết ra, đã yêu quá [Em]nhiều.
Tình [F]yêu là một bài học lớn, đâu [Em]phải là ta cứ yêu [Am]hơn
Là [Dm7]sẽ bên nhau hoài, là sẽ yên tâm hoài, là [G7]sẽ không ai rời đi.
Tình [C]yêu đâu có đúng sai, làm [G/B]sao có thể trách ai,
[Am]Vốn dĩ chẳng có ai bên mình được [Em]mãi.
Chẳng [F]qua là vì ngày hôm đó, trời [Em]mưa phùn rơi, gió đông [Am]về,
Làm [Dm7]trái tim rung động — falling into [G7]you.
Chẳng phải tình đầu, sao đau đến [C]thế? Tại sao vẫn yêu si [G/B]mê?
Tại sao [E7]trái tim vẫn ngô [Am]nghê, vẫn dành trọn lòng mình như [G]thế?
Phải chăng là vì lá [F]rơi, phải chăng là vì trái [Em]tim yêu rơi vào [Am]người?
Phải chăng là [Dm7]vì mưa rơi, tình cảm này hoá biển [G7]khơi.
Chẳng phải tình đầu, sao đau đến [C]thế? Chỉ một tin nhắn vang lặng [G/B]lẽ:
“Từ giờ phải [E7]sống tốt nhé em [Am]à, đường phải đi còn dài và [G]xa.”
Cảm ơn vì mình đã [F]yêu, và yêu đến khi không [E7]thể yêu tiếp được [Am]nữa.
Cảm ơn vì đã [Dm7]dám buông tay, không [Fm]níu giữ giấc mộng [C]này.
Chia tay cũng [C]đâu phải là lần đầu, mà sao không quen.
[G/B]Đêm đen chỉ còn vài ngọn đèn, mà lòng bon chen.
[Am]Ta đã có chặng đường thật đẹp, mà phải không em?
Dù chẳng thể [Em]quên ngay bao vấn vương, kệ dòng lệ tuôn — hôm nay phải buông thật rồi.
[F]Đâu ai hay sau ánh mắt dịu dàng là toàn thương đau,
[Em]Buông câu chia tay nhẹ [Am]nhàng mình dành cho nhau.
[Dm7]Thất hứa vì chẳng thể gọi nàng là cô dâu,
Mà sao vết [G7]cứa lại càng đâm sâu hơn tình đầu.
Thà vụt tan như [C]mây, bàn tay anh chẳng thể ôm [G/B]lấy,
Thời [E7]gian làm nhoè đi [Am]hết những rung động ngày hôm [G]ấy — bên nhau.
Anh [F]biết, không cố níu giữ em, giờ thì [Em]suốt đời sẽ đánh [Am]mất.
Vì ôm bao hoài [Dm7]bão, nên thôi đành phải cất em về ký [G7]ức.
Chẳng phải tình đầu, sao đau đến [C]thế? Tại sao vẫn yêu si [G/B]mê?
Tại sao [E7]trái tim vẫn ngô [Am]nghê, vẫn dành trọn lòng mình như [G]thế?
Phải chăng là vì lá [F]rơi, phải chăng là vì trái [Em]tim yêu rơi vào [Am]người?
Phải chăng là [Dm7]vì mưa rơi, tình cảm này hoá biển [G7]khơi.
Chẳng phải tình đầu, sao đau đến [C]thế? Chỉ một tin nhắn vang lặng [G/B]lẽ:
“Từ giờ phải [E7]sống tốt nhé em [Am]à, đường phải đi còn dài và [G]xa.”
Cảm ơn vì mình đã [F]yêu, và yêu đến khi không [E7]thể yêu tiếp được [Am]nữa.
Cảm ơn vì đã [Dm7]dám buông tay, không [Fm]níu giữ giấc mộng [C]này.
[Dm7]Tình đầu lúc không [G]thành, có đau như [C]vậy...