Capo 2
Tôi còn [Em]nhớ ngày tháng [B7]Năm chiều [Em]tàn
Đôi bàn [C]tay em buốt [D]lạnh trong sương [G]gió. [E7]
Em lặng [Am]lẽ bên [B7]cạnh, [Em]hôn tôi rất [Em/C#]nhẹ
[Am]Đôi môi em [F#m7b5]khẽ cất [B7]lời.
Tôi chở [Em]em qua phố [B7]đông người [Em]xa
Núi đồi [C]chắn ngang bước [D]chân người [G]đi. [E7]
Gió khẽ [Am]hát [B7]rằng: “[Em]Tôi yêu rất [Em/C#]nhiều,
[Am]Yêu em [B7]không cần lý [Em]do”
Tôi yêu [Am]em [D]thế, [G]yêu những ngày [C]mưa
[Am]Yêu ngọn đồi [B7]thông trong chiều [Em]vắng. [E7]
“Phải chăng [Am]đây thành [D]phố [G]đến để chia [C]tay?”
[Am]Em ngày hôm [B7]ấy cất [Em]lời
Đà Lạt [Am]đến rồi [D]đi, [G]như khi tình [C]đến
[Am]Em đã vội [B7]đi thật [Em]xa. [E7]
Đà Lạt [Am]xa là [D]nhớ, [G]những đêm bơ [C]vơ
[Am]Em lạc bước [B7]giữa núi [Em]đồi.
Ver2
Tôi còn [Em]nhớ giây phút [B7]em lìa [Em]xa
Đôi hàng [C]mi nước mắt [D]rơi ngày hôm [G]ấy.
“Ôi thành [Am]phố [B7]còn [Em]đây
Nhưng chẳng [Em/C#]còn [Am]em tôi [B7]lặng trong [Em]sương”
“Ôi thành [Am]phố [B7]còn [Em]đây
Nhưng chẳng [Em/C#]còn [Am]em tôi [B7]lặng trong [Em]sương”
Tôi yêu [Am]em [D]thế, [G]yêu những ngày [C]mưa
[Am]Yêu ngọn đồi [B7]thông trong chiều [Em]vắng. [E7]
“Phải chăng [Am]đây thành [D]phố [G]đến để chia [C]tay?”
[Am]Em ngày hôm [B7]ấy cất [Em]lời
Đà Lạt [Am]đến rồi [D]đi, [G]như khi tình [C]đến
[Am]Em đã vội [B7]đi thật [Em]xa. [E7]
Đà Lạt [Am]xa là [D]nhớ, [G]những đêm bơ [C]vơ
[Am]Em lạc bước [B7]giữa núi [Em]đồi.
Đà Lạt [Am]xa mù [D]khơi, [G]như em và [C]tôi
[Am]Tôi vẫn không [B7]quên ngày [Em]em đã [E7]nói
“Phải chăng [Am]đây thành [D]phố [G]đến để chia [C]tay?”
[Am]Tôi đã đánh [B7]mất em [Em]rồi.