Sáng tác: Trần Thành
1. Mưa đêm [Am] buồn ru tiếng hát chơi vơi, kỷ niệm [Dm] xưa gợi hiện trong mây [Am] trời.
Dẫu biết rằng yêu thương chẳng trở [Dm] lại, nhưng [E7] lòng anh vẫn hoài nhớ không [Am] thôi.
2. Con tim [Am] này từng cháy hết vì yêu, nhưng tình [Am] ta như chiếc lá úa chiều.
Thời gian [E7/C] trôi cuốn đi bao mộng [Dm] đẹp, để lại [E7] đây tình yêu hóa hư [Am] không.
ĐK. Mưa đêm rơi trên phố xưa quạnh [F] vắng, từng giọt [Em7] sầu rơi thấm ướt thân [C] tôi.
Người rời [Am] xa tình yêu cũng phai [Dm] nhòa, bóng hình [E7] em giờ chỉ thoáng [Am] qua.
Mưa đêm [Am] rơi, mưa rơi mãi không [Am] thôi, gợi nỗi [Dm] đau sâu thẳm trong tâm [Am] hồn.
Tình phôi [C] pha, nhưng anh vẫn đợi [E7] chờ, dẫu chỉ [Em7] là một giấc mơ… mù [Am] khơi.
Giấc mơ nào còn vương trên mái [F] ấm, giờ hóa tro… [E7] tan biến [F] … theo mây [Am] khuya