Verse 1:
Tôi như đi lạc vào [C]cơn chiêm bao,
Chân lang thang giữa [Am]chốn nào...
Rồi nhẹ nhàng chìm vào [F]làn khói say,
Trong miên man sương chiều [G]Bà Rá bay.
Tôi chơ vơ nhìn về [C]nơi chân mây,
Kia xa xăm Tràng [Am]cỏ Bù Lạch.
Nên thơ bóng điều [F]ngát xanh.
Kia Thác [G]Đứng; Cao su phủ [C]rừng...
Điệp khúc:
Trời Bình Phước sáng rực bao con tim yêu thương
Bừng ánh ban mai [Am]soi lung linh quê hương.
Lạc bước chân tơ [Dm]vương, làm ngất ngây muôn [G]phương
Vì tình đất, tình người nơi [C]đây...
Và sẽ mãi vẫn lòng tôi không quên, không phai
Dù bước chân xa [Am]xôi, nơi đâu tương lai
Thì vẫn luôn trong [Dm]tim, quê hương huyền [G]thoại
Một tình yêu cho đến mãi [C]mãi!
Verse 2:
Sóc Bom Bo, điệu cồng [C]chiêng vui thay,
Nghe thân thương tiếng [Am]giã chày.
Bồi hồi tìm về lại [F]Tà Thiết xưa.
Đêm soi trăng bên bờ [G]hồ Thác Mơ.
Nhớ chiến thắng Tàu Ô [C]không lung lay,
Ghi công lao giữ [Am]lấy nơi này.
Hôm nay chuyển mình [F]đổi thay,
Cho sức [G]sống dâng theo tháng [C]ngày.
Fine.