[F] Nó hút thuốc năm lớp [Am] chín,
[Em] Ba mẹ ly dị năm lớp [G] bốn, từ đó chẳng ai dính.
[F] Về sống với ông bà – [Am] người già thương nhưng cứng,
[Em] Nó lớn trong yên lặng – [G] nên tâm hồn nó bể từng mảnh nhỏ không vững.
[F] Nó biết hút là sai, [Am] chẳng ai phải nhắc,
[Em] Nhưng mỗi lần buồn – tay [G] nó tự tìm điếu thuốc mặc.
[F] Không phải đua đòi, cũng [Am] chẳng để tỏ ra ngầu,
[Em] Nó chỉ muốn khói che bớt [G] tim mình mỗi lần đau.
[F] Nó đâu cần thuốc – nó cần một cái [Am] ôm
[Em] Một người hỏi: “Ổn không?” khi lòng nó [G] trống trơn
[F] Nó hút vì không ai nói: “Mày [Am] xứng đáng sống tốt”
[Em] Chứ đâu phải vì thích – mà [G] chỉ vì quen nỗi cô độc.
[F] Lớp học có hai mươi mấy đứa, [Am] mà chẳng ai ngồi chung
[Em] Nó ăn cơm hộp một mình, [G] tai đeo tai nghe, mặt không vui cũng không khùng
[F] Nó thấy tụi kia có mẹ chờ [Am] cổng – nó quay mặt
[Em] Vì nếu nhìn lâu hơn – [G] nó sẽ rơi nước mắt
[F] Tối về bà nấu cơm, [Am] nhưng chẳng biết nó nghĩ gì
[Em] Nó thèm nói một lần: “Con nhớ mẹ” – [G] mà nuốt hoài không kịp thở đi
[F] Vậy nên khi khói tan vào gió, [Am] nó thấy mình nhẹ hơn chút
[Em] Không ai hiểu được – [G] nên nó cứ hút.
[F] Nó đâu cần thuốc – nó cần một cái [Am] nhà
[Em] Một nơi không ai bỏ nhau, một mái [G] ấm không xa
[F] Nhưng đời đâu như mơ, [Am] khói là thứ duy nhất gần
[Em] Còn tình thương – thì [G] nó vẫn chưa từng nhận lần nào...
[F] Tao không khuyên nó bỏ thuốc, [Am] tao đâu phải bác sĩ
[Em] Nhưng nếu một ngày nó mệt, [G] tao sẵn sàng ngồi lặng, không cần lý trí
[F] Chỉ cần nó biết – [Am] không phải ai cũng bỏ đi
[Em] Có tao – ngồi kế bên, dù khói [G] làm cay mắt tí.