[Verse 1]
Sài Gò[Am]Gòn trời nắng như[F]như rang,
Tôi n[C]ngồi quán cũ giữ[G]giữa hàng người qua.
Ngoài[Dm]Ngoài kia tiếng nó[Am]nói chan hòa,
Trong[F]Trong tôi chỉ có ch[E7]chiều tà dịu êm.
[Vers[Am][Verse 2] [F]
Góc quen ly khói lặng mềm,
Nhìn [C]xa xăm gió gọi [G]tên một người.
Em nh[Dm]như mây khéo nh[Am]nhẹ trôi,
Má hồ[F]hồng hây hẩy, nụ[E7]nụ cười nghiêng nghiêng.
[Chorus]
Nắng [F]rơi rát mặt bên[C]bên hiên,
Mà em[G]em như thể cơn mi[Am]miền mưa ngâu.
Một t[Dm]tia dịu mát nhi[G]nhiệm màu,
Giữa [C]trưa hừng hực –[E7]– một câu mộng thường.
Mắt e[F]em ướt nhẹ mùi h[C]hương,
Tôi n[G]ngồi chẳng nói mà[Am]mà vương cả chiều.
Gió b[Dm]bay vạt nắng thậ[Am]thật nhiều,
Sao b[F]bằng khoảnh khắ[E7]khắc em kiều bước qua?
[Bridge]
Không[Dm]Không buồn, cũng ch[C]chẳng thiết tha,
Chỉ n[G]như mây trắng gh[Am]ghé qua trong lòng.
Lặng [Dm]im để thấy mênh[G]mênh mông,
Tôi c[C]cười, không nói [E7]– chạnh lòng không quên.
[Verse 3]
Góc q[Am]quán ồn ã bao tê[F]tên,
Mà em[C]em là chữ dịu êm g[G]giữa dòng.
Một l[Dm]lần nắng bỗng hó[Am]hóa trong,
Phố n[F]ay lưu mãi giọ[E7]t cười mưa[Am] ngâu.