Cho bao nhiêu yêu thương nay bay xa
Hoen đôi mi khi thu đưa em qua
Đã từng ngọt ngào giờ nhận đắng cay vì anh
Thu vờn tóc em mơn man bên làn gió
Vương trên mi ai lá rụng con phố nhỏ
Nhẹ nhàng đâu đây mùi hoa sữa đó
Nghe xung quanh âm thanh vang lên sao thân quen
Trong bao nhiêu ngu ngơ vu vơ mùa lá vắng
Thật nhẹ nhàng dù mùa thu không còn yêu anh nữa...
Đã từ rất lâu rồi
Trong anh định nghĩa hai tiếng yêu thương
Anh không thể trao cho ai kể từ khi anh có em
Mùa thu đó anh có em
Vậy cớ sao giờ
Hơn một năm trôi qua người đã khác xa thật nhiều
Anh nghe tiếng lá rơi không còn em nữa
Và mùa thu đến anh không còn em nữa
Có lẽ nào em vội quên đi
Và có lẽ nào em đưa mùa thu đi
Có lẽ nào mùa thu chẳng còn lại gì
Trong tâm trí em
Có lẽ nào em buông anh đi xa mất
Có lẽ nào anh không phải người mà em yêu nhất
Có lẽ nào
Anh phải tự nhủ rằng chỉ là một giấc mơ
Và anh mất em rồi
Thế giới này là của anh và anh có quyền đi với em
Bật sáng tất cả đèn xanh, anh chạy thật nhanh
Với em kế bên vai, vài chai sâm panh em cầm trên tay
Hết đêm nay, uống không say, đến ngày mai tiếp vài chai
Em thích gì, anh cho đó
Em thích Bentley, anh vẫn cho
Em thích Villa, anh vẫn lo
Cho đến LV anh cũng có
Chỉ cần em chơi với anh là cả thế giời này thuộc về em
Chỉ cần em đi với anh là những vấn đề của em anh dẹp
Nhưng em ơi đó là nếu, đó là mơ em vẫn rất kiêu
Thằng Cường nó đi với em trong Ferrari còn anh thì đéo
Anh lớn lên từ đường phố chỗ xe hơi không có đường vô
Chỗ công nhân ăn mì bằng xô, mỗi khi mưa xuống hứng nước bằng tô
Chỗ em gọi là căn hộ, còn chỗ anh gọi là ổ
Thế giới anh xài tiền Việt, còn thế giới em xài tiền Đô
Em đổ xăng thì được đầy bình, anh đổ năm ngàn nó không cho đổ
Đi ngoài đường anh gặp được em
Anh xin số thì em say, "No"
Đã từ rất lâu rồi
Trong anh định nghĩa hai tiếng yêu thương
Anh không thể trao cho ai kể từ khi anh có em
Mùa thu đó anh có em
Vậy cớ sao giờ
Hơn một năm trôi qua người đã khác xa thật nhiều
Anh nghe tiếng lá rơi không còn em nữa
Và mùa thu đến anh không còn em nữa
Xe, chốt và pháo là những thứ mà em tao xăm mình
Xe tốt, quần áo là những thứ mà tao bao năm rình
Phường khóm công an là nơi tao đang đăng hình
Hẻm 48 ngay từ xưa đã không là yên bình
Sáng ngày hôm qua cũng giống như sáng của ngày hôm nay
Việc tao làm cũng như mọi ngày, thằng Karik đã thấy
Back to my hood, tao làm việc của tao
Khi tất cả trở thành vấn đề, tao để dao làm việc của tao
Tao không gây hấn nhưng hễ ai đụng là đập
Và hàng nguội nằm trong túi làm cho quần thụng và thấp
Anh em khi gặp tao, cầm bia cụng bay nắp
Còn tụi mày khi gặp tao, vào 48 tao chấp
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Nơi nhân gian sum vầy
Em có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Con đốt điếu cần, để cúng cho di lặc
Cám ơn người đã ban quần áo con đang mặc
Chén cơm con đang ăn, cọng cần con đang cắt
Cuộc sống của con hôm nay, con cám ơn người đã để mắt tới con
Tới cuộc sống này có bao nhiêu điều đẹp
Nhìn đâu đâu cũng đẹp từ cây bông cho đến đôi dép
Cây đẹp, nhà đẹp, ngoài đường các
em gái đang chạy xe trên đường nguyễn trải
Em thẹn nhìn con
Con đang được bay, bay như người say
Quên đi hết cuộc đời này, nếu con chết đêm nay
Cũng phải hút cạn điếu này, nghe một bài nhạc thật hay
Tận hưởng đến giọt cuối cùng mặc kệ rượu cay
Một điếu, cho anh em, người cùng con vào sinh ra tử
Một điếu, cho cha mẹ, tội bất hiếu này khó tha thứ
Một điếu, dành cho trời, một điếu, dành cho đất
Một điếu, dành cho những người lạy trước bàn thờ khi con mất.
Đã từ rất lâu rồi
Trong anh định nghĩa hai tiếng yêu thương
Anh không thể trao cho ai kể từ khi anh có em
Mùa thu đó anh có em
Vậy cớ sao giờ
Hơn một năm trôi qua người đã khác xa thật nhiều
Anh nghe tiếng lá rơi không còn em nữa
Và mùa thu đến anh không còn em nữa
Có lẽ nào em vội quên đi
Và có lẽ nào em đưa mùa thu đi
Có lẽ nào mùa thu chẳng còn lại gì
Trong tâm trí em
Có lẽ nào em buông anh đi xa mất
Có lẽ nào anh không phải người mà em yêu nhất
Có lẽ nào
Anh phải tự nhủ rằng chỉ là một giấc mơ
Và anh mất em rồi