Capo 2
[Am]Thành phố thật [Em]rộng lớn mà chẳng [F]có ai hiểu [C]thấu mình
[Dm]Cô đơn giữa [Am]bao người chỉ [Bm7b5]mình tôi với [E7]tôi.
[Am]Thành phố thật [Em]ồn ã mà chẳng [F]có ai cùng [C]nói cười
[Dm]Tâm tư cứ [Am]rối bời hoài [Bm7b5]chơi vơi không ra [E7]lối.
[Am]Nhiều lúc tự [Em]hỏi mình rằng [F]mệt không giữa [C]cuộc đời
Nhiều [Dm]bon chen, lắm [Am]xô bồ mà chẳng [Bm7b5]có ai để [E7]tựa vai.
Rồi nhiều [Am]lúc tự [Em]hỏi mình rằng buồn [F]không nếu mai [C]này
Người [Dm]ta ai tay cũng [Am]nắm tay còn [Bm7b5]mình vẫn lẻ [E7]loi.
Từng dòng [Am]xe vẫn vội vàng [Em]lao nhanh mình tôi [F]đứng trong thinh [C]lặng
Rồi thì [Dm]đèn đỏ, rồi [Am]đèn xanh ai ở [Bm7b5]lại ai bước [E7]nhanh?
Từng giọt [Am]mưa cứ lạnh lùng [Em]rơi rơi liệu cô [F]đơn khi nào [C]vơi?
Xin [Dm]lỗi nhé, mi [Am]ngoan ơi hôm nay [Bm7b5]lại yếu [E7]đuối nữa [Am]rồi.