Giá như lúc [Em] đấy mình đừng [Bm] nói với nhau nặng [F#m] lời
Thì chắc giờ [Em] đây đâu [A] phải mỗi người một [D] nơi
Giá như lúc [G] đấy đúng hay sai cũng đâu quan [F#m] trọng
Thì chắc giờ [Em] đây chẳng [F#m] mang vết thương trong [Bm] lòng.
Những dòng ký [G] ức chẳng hiểu sao kéo nhau ùa [F#m] về
Giờ là người [Em] dưng mà [A] sao cứ buồn mãi [D] thế
Liệu em có cảm [G] giác giống anh lúc [A] này
Tự dằn vặt bản [F#m] thân khiến mình hao [Bm] gầy
Cứ [Em] ngỡ còn đây như [F#m] ta chưa từng chia [Bm] tay.
ĐK:
Ngày đó anh ngỡ chỉ [Bm] là lời nói thốt ra khi [F#m] mình hờn dỗi
Giống như bao [G] lần giận [A] nhau xong rồi lại [D] thôi
Ngờ đâu thì ra lại [Bm] là lần cuối của chuỗi những [F#m] ngày lầm lỗi
Em nói một [Em] lời “Ta [F#m] chia tay nhé anh [Bm] ơi”.
Giờ anh chỉ mong quay [Bm] lại thời gian để anh có [F#m] thể hàn gắn
Những vết thương [G] lòng rút [A] hết những lời chua [D] chát
Thì đâu phải có ngày [Bm] mình biệt ly anh chẳng thể [F#m] nào ngừng nghĩ
Em biết không [Em] em anh [F#m] đau từ lúc em [Bm] đi.