Capo 2
Nhìn [Am]em đi, tâm hồn em vẫn [Em]mặn mà
Gương mặt em điểm [Dm]ngọc ngà [G]và tương lai [C]tiến xa.
Đừng [F]khóc nữa khi tình yêu đã [Em]nhạt nhòa
[Am]Em còn mong tiếc [Dm]điều gì [Em]từ một người muốn [Am]xa?
Ừ [F]em ơi, mấy ai yêu suốt [Em]đời?
Đừng [Dm]buông lơi, [G]em vẫn luôn tuyệt [C]vời
Mảnh [F]ký ức em hãy bỏ vào [Em]ly nước [Am]vui
Để trong [Dm]ly nước này chỉ [Em]có nụ [Am]cười.
Khóc để [Am]làm gì, người ta đã quên em còn [Em]gì?
Mưa đã [Dm]ngừng rơi, mà [G]sao em vẫn còn [C]khóc?
Biết xa [F]là nhớ, thì người càng nhớ lại càng [Em]xa [Am]
Tại sao [Dm]em lại để bản [Em]thân mỗi ngày gục [Am]ngã?
Khóc để [Am]làm gì, tình yêu mấy ai bền [Em]bỉ?
Hết yêu [Dm]thì thôi, sao [G]em bôi mờ lí [C]trí
Biết đau [F]vẫn đợi, dù đợi một chút đau [Em]nghìn chút [Am]
Cớ sao [Dm]em lại để trái [Em]tim mình ngã [Am]gục?
(Trách ông [Dm]trời cũng không thể [Em]mang người ấy [Am]quay về)