[Em]Lớp trang điểm em đã phai, giờ [Bm]bước tiếp hay ta dừng lại?
[Am]Xuân xanh thả rơi [D]xuống vai, thưở [G]ấy đúng hay là mình sai.
[Em]Nắng cô độc, phai má em hồng, hờ [Bm]hững chỉ con sáo sang sông,
[Am]Em lấy chồng anh [Bm]mới đi tìm [Em]diêu bông.
[Em]Cứa một vạch lên chữ thương. Đậm [Bm]sâu mấy cũng hóa bình thường.
[Am]Gắn giọt lệ lên [D]chữ vương, Để [G]vướng níu em ngày uyên ương.
[Em]Mưa chưa tạnh tiễn khách sao đành, giữ [Bm]chỉ anh mối duyên không lành,
[Am]Giữ sao đặng nơi [Bm]trái tim còn [Em]hai ngăn.
Tình ta sẽ [Em]cũ nếu anh buông hết đi chuyện cũ trong lòng,
Một ngày trúc [Bm]mai một kiếp đèo bồng,
Dù hôm [Am]nay căn duyên ta đã [D]lỡ,
Nhưng lòng nơi này thương [G]đó biết kiếp nào [B7]nguôi,
Mình cũng chẳng [Em]có ký ức chung nào phải không?
Dù chỉ một bức [Bm]ảnh chung thôi cũng không?
Qua bão [Am]giông cần một bờ vai khóc [Bm]cùng nhưng cũng [Em]không.
Phải đâu hôm [Em]ấy cơn mưa kia khiến duyên mình vơi một nửa,
Và em cũng [Bm]đau tim quên khóa cửa,
Và cũng [Am]chẳng có khế ước nào [D]trăm năm,
Cũng chẳng ai [G]kiếm được lá diêu bông.
Người tìm nơi [Em]đâu để em cô phòng ngóng trông,
Biết chăng là [Bm]diêu bông ai cũng có trong lòng,
Qua bão [Am]giông ai giữ em mãi trong [Bm]lòng em sẽ lấy làm [Em]chồng,
(xin hãy [Am]yêu em phút thật [Bm]lòng thôi được [Em]không.)
([Em]Mộng uyên ương vỡ đôi, xếp tơ duyên mình [Bm]sai cùng người khác nắm tay
[Am]Người ta sẽ thế [D]thay cùng se [G]tóc se duyên cùng [B7]em)