Capo 4
Một năm đã [C]qua, con [E7]vẫn nhớ về gia [Am]đình.
Là nơi ấm [F]áp, với [G]những bữa cơm bình [Em]an. [A7]
Từ khi thơ [Dm]bé, ba [G]đã dắt con tập [Em]đi những bước đầu [Am]tiên,
Mẹ [Dm]ấp vào lòng và ru con ầu [Fm]ơ đêm mỗi [G]đêm.
Mà con có [C]hay, hạnh [E7]phúc chỉ còn kỉ [Am]niệm.
Một ngày thức [F]giấc, bỗng [G]thấy riêng con lẻ [Em]loi. [A7]
Nghẹn ngào nước [Dm]mắt, khóc[G] nấc trong con: ba [Em]ơi mẹ ơi ở [Am]đâu?
Để lại [Dm]con bơ vơ một mình, lòng con [Fm]rất nhớ ba [G]mẹ.
Mái ấm gia [C]đình: chở che con khi ấu [G]thơ
[E7]Mái ấm gia [Am]đình: từng ngày con vẫn nhớ [Em]thương
Mái ấm gia [F]đình: yêu dấu [G]ơi! Ước mong [Em]sao ngày ấy quay [A7]về?
Còn [Dm]ba với mẹ và con yên vui [Fm]chung mái [G]nhà.
Mái ấm gia [C]đình: ngày mai con sẽ lớn [G]lên.
[E7]Mái ấm gia [Am]đình: vẹn nguyên con không thể [Em]quên.
Mái ấm gia [F]đình: điều thiêng [G]liêng, nhớ ơn [Em]sinh thành mãi trong [A7]tim!
Hãy [Dm]tin con mà: từ nay con bình [G]yên. Mái ấm gia [C]đình