DĨ VÃNG CÒN NHỚ.
[Cm] Ngược xuôi theo thời gian đã [Cm] qua ta ưu tư phút giây hôm [Cm] nào
Xin thôi giấu đi [Eb] người vào một nơi trong lặng [Cm] lẽ.
Dù biết hay u [Eb] sầu bởi vì ta đây còn [Eb] nhớ
Còn vương vấn một [G] người
[Cm] Trời đêm nay chẳng trăng với [Cm] sao không như ta lúc xưa hẹn [Cm] hò
Nay ai bước đi [Eb] rồi kể từ đây ta lẻ [Cm] bóng
Khoảng trống nơi tâm [Eb] hồn giờ nhiều hơn như nặng [Gm] trĩu
Càng thấm sâu tâm [Cm] tình
ĐK
Rồi hờn ghen vô [Cm] cớ giận dỗi với đêm [Bb] thâu
Trách cứ trăng [Ab] sao xót xa lên tròng [Gm] mắt
Muộn phiền dâng tái [Fm] tê
Đêm trắng đêm chong đèn thui [Eb] thủi
Tâm trí lênh [Fm] đênh còn [Gm] gì vui nữa [Cm] đâu.
[Cm] Nhận ra ta chẳng còn thứ [Cm] chi trong cơn mê trót xa vung [Cm] lầy
Như đang sống nửa [Eb] vời nghìn trùng phong ba bão [Cm] táp
Trống vắng đêm hoang [Eb] tàn tựa tình như gương vỡ [G7] nát
Mà xót xa ngậm [Cm] ngùi.