1. Nhà[Am] bên đang đón dâu rộn tiếng[C] cười vui[Dm].
Tôi[F] làm thân khách đến[G] chúc phúc mà thôi[Am].
Quà tôi mang đến trao chỉ mỗi hoa[C] Bằng Lăng[Dm].
Bởi[F] mình nghèo nên chỉ[G] đứng nép ngoài sân[Am]
[ĐK1]
Ôi tình xưa đã phai nay bàn tay[Dm] nàng đan với ai.
Em[G] giờ đây nỡ quên mối tình thơ ấu[C]
Thôi[Am] đành mang đớn đau cho người vui[Dm] trọn kiếp đến sau.
Riêng[G] mình tôi ôm lấy[E7] ngàn nỗi đau[Am]
2. Tình [Am]ơi sao có câu đời[C] lắm bể dâu. [Dm]
Nên [F] cuộc đời nỡ lấy[G] mất mối tình đầu[Am].
Tình em như bóng mây, tôi[C] nước trôi hoài trôi[Dm].
Muôn [F] đời tôi chỉ giữ [G] mỗi bóng hình thôi [Am]
[ĐK2]
Em giờ vui áo hoa, tôi nhìn em[Dm lòng đau xót xa.
Âm [G] thầm tôi đứng im nỗi buồn sỏi đá. [C]
Tôi [Am] và em chẳng xa nhưng vì [Dm]tôi ngại nên đứng xa.
Thôi[F] đành ôm nuối[E7] tiếc một giấc mơ [Am]
[ĐK3]
Em giờ đây đã quên bởi vì[Dm] tôi nghèo so với em.
Bao [G] ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng [C]
Thôi[Am] thì tôi chúc em duyên trầu cau[Dm] đẹp đôi với nhau.
Con [G] đường chia đôi ngã đành cách xa[Am].