Capo 2
Phải chăng ta đã [Am]biết thứ tha chẳng cần nhận [C]lại
Phải chăng ta đã [Am]biết cho đi chẳng gì là [C]sai
Nhẹ bước qua [Am]từng cơn giông bão trong cuộc [C]đời
Ngày mai có thể [Am]nói hôm nay lớn hơn thật [C]rồi
Rap:
[Am]Lớn rồi, biết đau đớn rồi, khiêm tốn rồi, đã quá trớn rồi,
biết [C]chối rồi, biết nói dối rồi, biết khóc rồi,
Biết nuốt lại dòng nước [Am]mắt, ngậm chặt đôi môi.
Lớn rồi, hết nói [C]giỡn rồi, đứng đắn rồi, nghiêm túc rồi, biết tha thứ rồi.
Và [Am]lại một cuộc đời dang dở...hoàn chỉnh rồi.
[C]Lớn rồi! Lớn rồi thì mới biết rằng mình [Am]nhỏ bé.
Và đã có những tiếng thét [C]gào...chỉ là khát khao, lời thỏ thẻ.
[Am]Lớn rồi! Cũng quen với những đêm đơn côi.
Để mà [C]lớn cũng phải qua bao nhiêu lần hờn dỗi.
[Am]Lớn để mà còn biết cái sự khác biệt giữa mình và "cái tôi".
[C]Lớn để biết mình sai rồi, nhưng mà lạc lối không phải là cái tội.
[Am]Lớn vì cái nhận thức và xin sự thay đổi.
Còn [C]sống là vẫn còn may rồi, số phận tăng đôi, [Am]thắng thua từ tay thôi.
Lớn rồi! Sang chương mới, [C]kể tiếp những câu chuyện kẻ đương thời.
Chorus:
Phải chăng ta đã [Am]biết thứ tha chẳng cần nhận [C]lại
Phải chăng ta đã [Am]biết cho đi chẳng gì là [C]sai
Nhẹ bước qua [Am]từng cơn giông bão trong cuộc [C]đời
Ngày mai có thể [Am]nói hôm nay lớn hơn thật [C]rồi