Nhành phượng [C]vỹ theo gió tàn hoa [Am]rớt rơi bên kia thềm
Hoa đã [F]tàn, em giờ đang ở nơi [G]đâu
Còn lưu [C]luyến thương nhớ còn đây [Am]tiếng ai vương trong lòng
Khúc ca [F]này gửi [G]người đã đứng bên [C]kia thềm
Sông chảy dòng ngược [C]xuôi mây hóa tàn dần [Am]trôi
Trôi tới cuối chân [F]ngày tôi vẫn ngồi đây chờ [G]em
Hoa mới nở chiều [C]qua lá đã vội rơi [Am]xa
Duyên ta đứt hai [F]phương trời người ta yêu chắc [G]gì người yêu [C]ta!
Đứng từ [C]xa lặng nhìn em bước đi cất đôi chân mang theo áng mây trời
Xa dần [Am]tầm tay một phút buông lơi cô đơn lẻ loi anh bên tán cây rời
Chuyện cổ [F]tích sao có thể xảy ra người ta yêu chắc gì người yêu ta
Chỉ muốn [G]ước mình là người xa lạ chẳng phải nhìn em bên người khác thêu hoa
Không còn [C]thương không còn thương nhưng tâm can anh không cho phép anh ngừng nhớ
Không còn [Am]có cái cảm giác lúc đứng chờ và không còn cả những cái hôn ta từng mơ
Từng [F]thở, từng nhớ, từng chờ cùng tất cả cảm giác ta từng được yêu thương
Anh đã [G]bắt đầu khép lại mọi thứ đóng lối tình duyên và viết nên vần thơ
Khoảng [C]không giữa ngọn sóng xô bờ bến nơi bến bờ có hòn đá lặng yên
Chịu từng [Am]đợt nước biển tát xô bờ chợt nứt nẻ một chút về chuyện tình duyên
Cánh hoa [F]vội tàn úa theo ngày tháng hòn đá vội khắc họa lên tâm tư
Chuyện yêu [G]em không bao giờ ra tia sáng yêu em anh chỉ dám để trên tâm thư
Nhưng [C]tất cả nó đã quá xa vời kẻ ở lại nhìn người vui bên người khác
Tình yêu là [Am]nguyện làm người thua cuộc yêu rồi đau và trở nên thật lười nhát
Kẻ nặng [F]tình sẽ ôm trọn về mình không do dự cũng không hề kêu ca
Cảm ơn [G]em đã cho anh thấu hiểu người ta yêu chắc gì đã yêu ta
[C]Hóa ra hạ đến để lòng này [Am]nhớ thương nhiều thêm
Từng giọt buồn [F]thấm lên hàng mi khóe cay
Như từng [G]cơn mưa chiều buồn tuôn rơi
Hồn ta như làn [C]mây lòng thì cứ vấn vương
Một chiều ta lặng [Am]im nhìn từng chiếc lá rơi
Duyên ta đứt [F]đoạn hai phương trời đâu hay mai xa rời
Chỉ [G]có anh là người thương [C]em
Không còn [C]thương không còn thương nhưng tâm can anh không cho phép anh ngừng nhớ
Không còn [Am]có cái cảm giác lúc đứng chờ và không còn cả những cái hôn ta từng mơ
[F]Từng thở, từng nhớ, từng chờ cùng tất cả cảm giác ta từng được yêu thương
Anh đã [G]bắt đầu khép lại mọi thứ đóng lối tình duyên và viết nên vần thơ
Sông chảy dòng ngược [C]xuôi mây hóa tàn dần [Am]trôi
Trôi tới cuối chân [F]ngày tôi vẫn ngồi đây chờ [G]em
Hoa mới nở chiều [C]qua lá đã vội rơi [Am]xa
Duyên ta đứt hai [F]phương trời người ta yêu chắc [G]gì người yêu [C]ta!