[C]Chính là [F]em, người làm [G]anh từng ngày nhung [C]nhớ cứ mỗi đêm [Dm7]về từ [G]khi hai ta xa [C]cách
[C]Giấc mộng [F]say, anh [G]mơ về ngày hôm [C]ấy hết bao tháng [F]ngày, [G]em nói chia [C]tay.
Hạt mưa lại [Am7]rơi từ khi người đi, làm ướt môi [Em7]mềm và đôi bờ mi cứ thế nỗi [F]buồn ùa về phía [G]sau những câu biệt [C]li
Từng con đường [Am7]em và anh từng qua, trên phố lên [Em7]đèn chẳng còn thiết tha vơi hết yêu [F]thương của ngày hôm [E]qua hai ta xa [Am]lạ.
(ĐK)
Quên làm sao em [F]hỡi, khi mưa cứ rơi miên [Em7]man. Em có biết [Dm7]yêu thương khi [G]cách xa là ngàn năm ánh [C]sáng?
Nhớ khi ngày [F]ấy mưa bay mình [G]cùng chung đôi, ngồi trên [Em7]quán quen xưa dòng [Am7]người lưa thưa.
Giờ mình [Dm7]em nơi đây, nỗi [E7]buồn chắp vá vơi [Am7]đầy.
Ngày từng ngày trôi [F]mãi, đêm từng đêm mong [Em7]nhớ. Thấy đôi [Dm7]ta chia tay, cỏ [G]cây, hoa cũng úa [C]tàn.
Lý do nào [Dm7]để em trông thấy [G]anh? Chắc anh giờ [Em7]đã sánh bước bên [Am7]người.
Hạt [F]mưa thôi rơi, đông [E7]đã sang [Am7]rồi!