Capo 4
[C]Khi em nhận ra, khoảng cách này đã không thể nào để [G]con tim vượt qua.
Những bước chân cứ thế xa dần, [Am]mãi xa, khói trắng tan biến như chưa từng [F]ghé qua — ghé qua.
[C]Khi em nhận ra, cố gắng thêm cũng không đem mình về [G]nơi yên bình kia.
Những ngón tay lướt trên dương cầm [Am]đã quá mỏi mệt, cứ chực chờ để [F]vỡ tan vỡ tan.
Giờ đã [C]quá muộn màng, em sẽ không bao giờ [G]nhớ thêm
Những chiếc hôn kia nồng [Am]ấm từng đêm nhìn [F]thời gian trôi mau để mình tạm quên cơn đau.
Giờ đã [C]quá muộn màng, em muốn xoá đi một [G]cái tên.
Ký ức sẽ chôn vào [Am]lãng quên, như ngày chúng ta chưa từng [F]quen, để nỗi đau kia dừng [C]lại.
[C]Khi em nhận ra, những lý do chẳng thể trả lời vì [G]sao tim mình đau.
Trong thước phim tối qua em nhìn [Am]thấy ta vui cười, sẻ chia vui buồn [F]với nhau — với nhau.
Giờ đã [C]quá muộn màng, em sẽ không bao giờ [G]nhớ thêm
Những chiếc hôn kia nồng [Am]ấm từng đêm nhìn [F]thời gian trôi mau để mình tạm quên cơn đau.
Giờ đã [C]quá muộn màng, em muốn xoá đi một [G]cái tên.
Ký ức sẽ chôn vào [Am]lãng quên, như ngày chúng ta chưa từng [F]quen, để nỗi đau kia dừng [C]lại.
[Dm]Em chưa bao giờ quên mình yêu [G]thế nào,
Và một ngày, nụ cười đã vụt [E7]mất ra sao.
Phía bên kia thời [Am]gian, mình em với [Dm]em — không ai đợi [G]chờ.
Giờ đã [C]quá muộn màng, em sẽ không bao giờ [G]nhớ thêm
Những chiếc hôn kia nồng [Am]ấm từng đêm nhìn [F]thời gian trôi mau để mình tạm quên cơn đau.
Giờ đã [C]quá muộn màng, em muốn xoá đi một [G]cái tên.
Ký ức sẽ chôn vào [Am]lãng quên, như ngày chúng ta chưa từng [F]quen, để nỗi đau kia dừng [C]lại.