Capo 4
[Am]Tại sao em lại luôn cố chấp [F]như vậy? [G]Gồng đôi vai, chẳng chịu nói [Am]với ai?
[Am]Tại sao em phải luôn giấu kín [F]trong lòng [G]tự ôm riêng mình em, có phải [Am]khổ không?
[Am]Nói đi để cho em [F]vơi bớt [G]khóc đi rồi em sẽ khá [Am]hơn
Ngủ đi [Am]em còn nhiều việc ở [F]phía trước! [G]Ước chi ta chưa bao giờ [Am]được lớn!
Đến một ngày [C]mình phải đối mặt với những nỗi [G]đau này
Những chuyện mà [Dm]ngỡ vượt qua thì phải cầu xin đến [C]phép lạ!
Tổn thương này [G/B]lớn quá, nhưng anh từng [Am]trải qua
Nên anh hiểu [F]rõ trong tim mình đã hư hao và [G]đau ra sao!
Ước chi bây [C]giờ được bên cạnh và ôm lấy [G]em
Bởi vì anh [Dm]biết một phút bình yên quý giá [C]thế nào!
Anh tin thời [G/B]gian trôi, em cũng sẽ [Am]ổn thôi,
Nhưng khi nhìn [F]thấy em đang vụn vỡ thì một người [G]bạn như anh cũng [Am]đau lòng!
Chắc em bây [C]giờ tự nhốt mình trong cảm giác [G]cô độc
Chẳng cần một [Dm]ai ở bên và tin có thể trút [C]hết lòng
Anh cũng từng [G/B]thế đấy, cũng từng cố [Am]chấp vậy
Nên anh chẳng [F]muốn em sai lầm, mãi vùi mình vào [G]trong cơn say!
Ước chi bây [C]giờ được bên cạnh và ôm lấy [G]em
Bởi vì anh [Dm]biết một phút bình yên quý giá [C]thế nào!
Anh tin thời [G/B]gian trôi, em cũng sẽ [Am]ổn thôi,
Nhưng khi nhìn [F]thấy em đang vụn vỡ thì một người [G]bạn như anh cũng [Am]đau lòng!