1. [Dm] Ai có đâu ngờ tình như cơn [Dm] gió.
Vừa thoáng qua [D7] thềm rụng chiếc lá [Gm] vàng.
Bỏ [Dm] lại chiều áng mây [Dm] trôi.
Bỏ [Dm] lại đêm tiếng mưa [C] rơi.
Còn riêng người [A7] nỗi nhớ thương tơi [A7] bời.
2. Ai có đâu [Dm] ngờ tình như chiếc [Dm] lá.
Tình đã âm [D7] thầm theo quán Thu [Gm] vàng.
Bàng [Dm] hoàng nhìn nắng rơi [Dm] rơi.
Ngập [Dm] ngừng chân bước đơn [A7] côi .
Ngỡ như chiều [A7] đã đánh rơi tình [Dm] tôi.
Chorus :
[Dm] Đâu còn gì [F] hỡi thiên đường đã [Gm] mất.
[C] Xa thật rồi hỡi men tình chất [F] ngất.
[Dm] Bóng ai như [D7] len vào từng ngõ [Gm] vắng.
Mắt môi thuở [Bb] nào trôi về [A7] đâu ?
3. Ai có đâu [Dm] ngờ tình như chiếc [Dm] bóng.
Lặng lẽ thẫn [D7] thờ đêm vắng xa [Gm] người.
Vườn [Dm] hồn đầy lá Thu [Dm] rơi.
Ngậm [Dm] ngùi năm tháng chơi [A7] vơi.
Từng đêm ngã [A7] bóng bên tiếng đàn [Dm] rơi.