Người lạ [D] ơi ! anh nhớ em nhiều [Em] lắm !
Như bầu [A7] trời, nhớ những ánh sao [D] khuya.
[Bm] Như vầng trăng [F#m] sáng [Em] yêu hình hài chú [Bm] Cuội.
[A] Ngồi nơi gốc [A7] đa mơ tưởng chị [D] Hằng.
[D] Như dòng sông đêm [F#m] vắng yêu câu hò ân [Em] tình.
Như con [A7] thuyền thương nhớ con nước vơi [D] đầy.
Người lạ [Bm] ơi ! Anh vẫn [F#m] muốn gọi tên [Em] em.
Cho dù [A7] xa hay thật [D] gần.
Và [D] khi hoàng hôn tắt [Bm] lịm [B7].
Về [Em] nơi phía xa chân [A] trời.
Và [D] anh con sóng bạc [Bm] đầu.
Như những [Em] ánh sao [A7] đêm vẫn nhớ bầu [D] trời.
Người lạ [D] ơi ! Có khi nào em [Em] biết.
Nỗi nhớ một [A7] người... người đó là [D] anh.
[Bm] Cho dù bao xa [Bm] cách vẫn [Em] nghe lòng mình ấm [Bm] lại.
[A] Như tia nắng ban [A7] mai soi chiếu qua [D] thềm.
[D] Như đại dương sóng [D] gió [Em] yêu từng con sóng [Em] nhỏ.
Sóng xô [A7] bờ cuộn nỗi nhớ chờ [D] mong.
Sóng xô [A7] bờ cuộn nỗi nhớ mênh [D] mông.