Capo 3
Vì điều [Em]gì sao hai ta lại phải xa nhau vun vén cho nhau nhưng [Bm]sao vẫn mang muộn phiền
Từng là [Em]người đã khiến cho anh yêu nhiều thế đến cuối vẫn không thoát [Bm]khỏi bánh xe số phận.
Rồi thời [C]gian kia mang ta về đâu không giống như những câu [Bm]chuyện lúc xưa đã [Em]hứa
Hai chúng [Am]ta thôi xem như cũng đã từng yêu dù thời hạn chẳng được [D]bấy nhiêu.
Chuyện rời [Em]xa hay đi bên nhau đến trăm năm vốn dĩ cũng do nhân [Bm]duyên chúng ta tạo thành
Tình cờ [Em]hay vô tâm để rồi đau nhiều quá chỉ biết trách do nhân [Bm]duyên chúng ta mỏng manh.
Đành lặng [C]nhìn em quay đi cùng ai không oán không than bây [Bm]giờ không cần nhau [Em]nữa
khúc mắc [Am]hôm nay như giọt nước tràn ly vậy người cứ [D]đi.
Ừ thì [G]hứa đi không sao đâu sau khi xa nhau cũng sẽ quên mau cũng sẽ [D]phai tàn
Tưởng chừng [Em]sẽ vô ưu vô lo nhưng sao đêm đen cô đơn bao vây thật nhẫn [Bm]tâm
Nếu [C]như đã không thương nhau thì đừng cố càng chỉ [Bm]khiến hai con tim thêm nỗi [Em]nhớ
Muốn hái [Am]sao cho em nhưng với tư cách gì đây ngậm ngùi nhận đắng [D]cay.
Dù nhiều [G]lúc ta đi bên ai nhưng sao thâm tâm mang theo ưu tư của tháng [D]năm dài
Vì ngày [Em]đó em không thương tôi nên có cố gắng bao nhiêu kết thúc cũng [Bm]thế thôi
Nước [C]mắt tuôn rơi khi đôi ta xa rời chẳng với [Bm]tới hay ông tơ không dẫn [Em]lối
Bước [Am]tiếp đi chạy về [D]phía không anh sẽ hạnh [G]phúc hơn.