1. [C] Cô áo vàng [G7] thơm mộng buổi [C] đầu.
[C] Hồn cô thơ thẫn thả về [C] đâu.
Xưa [F] ai tưởng đến ngày cô [F] lớn.
[Dm] Mà hẹn bây giờ thương nhớ [G7] nhau.
Tôi cũng như [G7] người ta ấy [C] thôi.
Tình đâu dám [G7] đợi đến đôi [C] ngày.
Sợ [Dm] mai kia hết thời Xuân [G7] vội.
Dẫu nói yêu [G7] người cũng ngượng [C] môi [C7].
Chorus :
Vì [F] thế tôi quên cả đợi [F] chờ.
Chút [F] lòng đem gởi khắp nơi [C] xưa.
Để [Am] khi sầu đến tôi còn [Am] gọi.
Một [G7] chút tình trong những hững [C] hờ.
Cô đợi làm [F] chi, đợi mãi [C] chi ?
Đâu ai hộ [F] giữ tuổi Xuân [C] thì !
Riêng [Am] tôi, bướm đã buồn đôi [Am] cánh.
Bướm [G7] đã buồn theo đúng hạn [C] kỳ.
2. Cô áo vàng [G7] thơm chắc chẳng [C] ngờ.
[C] Buồn theo sông nước chảy bơ [C] vơ.
Tình [F] tôi ba bốn năm về [F] trước.
[Dm] Cũng thảm như trời mưa tháng [C] tư [G7].
Như thế còn [G7] chăng là lẻ [C] loi.
[F] Tôi, trăm năm hạt bụi quên [C] đời.
[G7] Cô, trăm năm [G7] khóc cùng mưa [G7] nắng
Cô khóc vì [G7] người, hay khóc [C] tôi ?