Ta cứ [C] tưởng trần gian là cõi [C] thật.
Thế cho [Dm] nên tất [G7] bật đến bây [C] giờ.
Ta cứ [C] nghĩ xuống trần chỉ một [F] chốc.
Nào ngờ [Dm] đâu ở [G7] mãi đến hôm [C] nay.
Bạn thân [C] ơi ! Có bao giờ bạn [F] nghĩ.
Cuộc đời [Dm] này chỉ tạm [G7] bợ mà [C] thôi !
Anh và [C] tôi giàu sang hay nghèo [Em] khổ.
Khi trở [G7] về cát bụi cũng trắng [C] tay.
Cuộc đời [C] ta phù du như cát [F] bụi.
Sống hôm [G7] nay và đâu biết ngày [C] mai.
Dù đời [C] ta có dài hay ngắn [Em] ngủi.
Rồi cũng [G7] về với cát bụi mà [C] thôi.
Ta là [C] cát ta sẽ về với [Em] bụi.
Trả trần [F] gian bao cay đắng muộn [C] phiền.
Hồn ta [Dm] sẽ về nơi cao sang [G7] ấy.
Không còn [G7] buồn lo lắng chốn trần [C] ai.