Capo 4
1. Người [C]về từ đỉnh [Am]thơ.
Mang [Dm]theo hương cố [C]lạ.
Ta [Dm]từ trong nỗi [G7]nhớ.
Bước ra hồn thẫn [C]thờ.
Người về như con [Am]sóng.
Cứ vô tư vỗ [F]bờ.
Ta [Dm]lặng thầm như [G7]bãi.
Biết [G7]nói chi bây [C]giờ.
2. Người [C]về chờ tình [Am]yêu.
Hoa [Dm]tương cột trên [C]cành.
Ta [Dm]ngần ngại bắt [G7]lấy.
Rớt [G7]nghiêng cây đỗ [C]cành.
Người [C]về như viên [Am]sỏi.
Ném rơi trên mặt [F]hồ.
Bao [C]dòng thơ lạnh [G7]giá.
Ngẫn [G7]ngơ quanh khối [C]sầu.
Chorus :
Tháng [E7]Tư trời xanh [E7]biếc.
Hạ đã về rồi [Am]sao ?
Trời [Am]nghiêng soi nhân [Am]thế.
Mặc [A7]áo tình lao [Dm]đao.
Tháng [E]Tư gầy như [E7]nắng.
Ngồi dưới cội vàng [Am]hoa.
Nghe [A7]con chim lạc [Dm]bầy.
Giấu [E7]tình trong tiếng [Am]kêu.
3. Người [C]xây thành sương [Am]trong.
Ta [Dm]leo trèo mỏi [C]mòn.
Qua [C]trời mây sông [Dm]nước.
Đắm [G7]sâu trong mơ [C]hồ.
Người [C]về như cơn [Am]gió.
Cuốn [A7]bay trong vô [Dm]tận.
Ân [C]tình như sương [G7]khói.
Chất [G7]câu kinh cuối [C]đầu.