Cuồng [F] phong đã dần [C] đẩy chúng ta chia [Dm] xa
Và [Gm] anh đã quá [C] quen có em ở [F] bên
Từ [Bb] đây hai chúng [Am] ta không thể ở cạnh dù [F] còn [C] yêu [Dm] nhau
Như [F] hoa dành dành xa [C7] cách cỏ [F] dại.
Cỏ dại đang héo [Bb] khô, sao xứng [Am] đáng với một nhành [F] hoa
Đợi em khi đầu [Gm] đông, giờ gió [Am] hạ a vẫn ở [F] đây
Người quay lưng rời [Bb] đi, ta đã [Am] không thể nào trở [F] lại [C] như [Dm] trước
Anh [Am] sẽ là người chúc [C7] phúc cho em sau [F] này.
Cỏ dại đang héo [Bb] khô, sao xứng [Am] đáng với một nhành [F] hoa
Vì anh không đủ [Gm] tốt, để chở [Am] che khi em cạnh [F] bên
Chẳng còn anh ở [Bb] đây, em đã [Am] có bao giờ cảm [F] thấy [C] nhớ [Dm] anh
Anh [Am] sẽ là người chúc [C7] phúc cho em sau [F] này.