Capo 4
Rồi một [C]mai khi anh dìu em về [Am]trên lối cũ, nơi [F]ta bắt đầu những [G]điều rất thật.
[C]Vì em thích màu xanh mà [Am]anh trót lỡ, yêu [F]luôn bầu trời cùng những [G]áng mây.
[Dm]Anh tựa như ánh nắng nơi em, [Am]...vì [Dm]ta đã hẹn em [G]vẫn chờ đợi…
Để [F]rồi [Em]anh bước về [Am]đây, bắt [Dm]đầu những điều từ [G]lâu.
Và ta [C]sẽ nhớ, những đứa trẻ nói [G]cười
chạy bên gốc thông [Am]già ở đâu cũng là [G]nhà.
Chẳng cần [C]lớn nữa vì đã có anh [G]tựa vào,
bàn tay ấm áp vỗ [Am]về, dìu em những đêm [G]hè, chỉ là cùng [C]nhau.
Rồi một [C]mai sau, là khi lúc ta [G]già
Anh vẫn sẽ là [Am]nhà ta say rượu cùng [G]nhau.
Vẫn là [C]em thôi lo lắng của anh [G]đây thôi,
chỉ cần chúng ta [Am]bên nhau ở đâu cũng là [G]nhà.
Nơi đâu cũng là [F]nhà. Ở đâu cũng là [Dm]nhà. [G]Nơi đâu cũng là [C]nhà.