Màn đêm buông [C] xuống, là lúc em đã rời [Am] xa
Chỉ còn nơi [F] này, mình [G] tôi với những đêm [C] dài
Ngân nga [F] bài nhạc năm [G] xưa tôi viết, [Em] trao về em cùng [Am] những ước mơ
Nhưng tất [F] cả chỉ là, một [F] mình tôi mang [G] xót xa
Mùa thu năm [C] ấy, cành lá xác xơ đầy [Am] sân
Như bao hy [F] vọng, cùng [G] em đi chung lối [C] về
Tôi [F] chợt nhận ra tôi [G] chẳng xứng đáng, [Em] đi cùng em về [Am] phía hoàng hôn
Vì nơi [F] ấy còn người đợi [F] em, em hãy cứ [G] đi
ĐK:
Chỉ vì quá cô [C] đơn, tôi đã [G] trao yêu thương sai [Am] người
Chỉ vì một ánh [F] mắt nhỏ bé, đã [G] khiến tim tôi mềm [C] yếu
Chiều hoàng hôn buông [F] xuống nơi ấy xin [G] hãy mang theo tình [Em] yêu của tôi đi [Am] cùng
Màn đêm [F] sẽ xoá hết những [C] yêu thương trao về [Dm] em
Dù biết yêu [C] em, tôi sẽ [G] mang đau thương ngàn [Am] lần
Nhưng làm sao lý [F] trí có thể ngăn [G] cản con tim được [C] đây?
Xin một lần yếu [F] đuối đằng sau đôi [G] mắt cô đơn nhìn [Em] theo bóng em xa [Am] dần
Nơi cuối [F] trời, hoàng hôn [G] đang gọi [C] tên.