những lúc em sầu [Bm], tim em đau, khi nhắc đến[Fm] mối tình đầu
nước mắt chẳng ai lau[Em], em vẫn đau[Fm]
dưới ảnh đèn màu trong bóng tối, chỉ mình em với đơn côi
cằn cỗi đến mòn lối nên em dối gian lòng
Em cứ ngỡ rằng cuộc đời em mang bao
trái ngang, cỏ cây héo tàn và thanh xuân cũng lỡ làng
như chiếc la rời cành đi nghiêng sao quá mong manh
mà nỗi buồn chẳng thể nào phai nhanh
Người nào đó, có ghé qua ở nơi đây
người nào đó dẫu có biến mất chớ quên tình đã vậy
người vội đến, đến rồi xóa nỗi cô đơn,
rồi lại cất bước đi, để nước mắt rơi bờ mi
Và cứ thế đau như mọi khi