Capo 2
làm [C]sao khi môn toán không điểm [Am]cao học thật [Dm]chăm nhưng không may biết làm [G]sao
và đừng [C]lo khi mình quyết không thi [Am]vào ngôi trường khi [Dm]bé ước mơ cha [G]mẹ vun đắp
mình [C]kết thúc một “chuyến đi” thật [Am]dài mà ngày [Dm]đêm luôn cố gắng cho dù [G]chông gai
thay vì [C]tiếc nuối lo lắng khi nhìn [Am]lại hãy tự [Dm]hào vì mình vượt [G]qua
hàng trăm bài [C]toán, lý, hoá, hay hàng [Am]nghìn câu thơ
đến sau này [Dm]vẫn thấy nhớ, cho dù [G]là trong mơ
một ngày [C]thi đôi khi chẳng thể [Am]nói lên chi
thứ quan [Dm]trọng là chặng đường ta [G]đi
một mai mười [C]chín, đôi mươi… ta lại [Am]chợt nhận ra
những con điểm [Dm]số lúc đó không thể [G]cản được ta
tiếp [C]bước thật xa đến [Am]bao chân trời
và điểm [Dm]số không là tất cả, hãy [G]nhớ nỗ lực mới quý giá lâu [C]dài