[G#]Từng hạt cát, trong đêm anh lặng nhìn từng hạt [Cm]cát.
Nghe như tiếng thời gian nhẹ trôi, [C#]trôi về kỷ niệm dấu yêu cùng [D#]em
Và đồng hồ cát, [G#]từ lâu anh đem giấc mơ đặt trong niềm [Cm]đau,
Anh đem nỗi đau ngày xưa đặt trong trái [C#]tim, anh chôn kỷ niệm bên em vào từng hạt [D#]cát
Đặt bàn tay [Cm]và anh nhẹ nâng bàn tay em để cho đồng hồ cát xoay [Fm]ngược,
Cát lại bắt đầu [C#]nhẹ rơi, thời gian bắt đầu [D#]trở về ngày hôm ấy.
Ngày em [G#]chợt đi về nơi thật xa cuối [Cm]đường.
Anh dấu cô đơn giữa đôi [C#]hang mi khô lệ, dường như chiều [A#m]nay biệt ly,
Dường như [D#]chiều nay đồng hồ cát cũng buồn
Và con [G#]đường xưa quạnh hiu dường như hàng cây héo gầy, [Cm]
Anh đứng bơ vơ chờ em cùng [C#]đồng hồ cát,
Từng chiếc [A#m]lá cứ rơi [C#]như hạt cát rơi [D#]nhạt nhoà.
Wow...oh
Đặt bàn [G#]tay, lật đồng hồ cát, [Cm]em đã không về sao [Fm]đồng hồ cát cứ đợi, [Cm]
Nơi cuối con đường [C]một hình bóng cô đơn khô dần [D#]theo
Bao [Cm]lời thề lời nói dấu yêu [Fm]của ngày xưa.
Chiếc đồng [C#]hồ cát không thể trở [A#m]về ngày hôm [D#]qua
Ngọn gió vô tình [G#]lạnh lung buồn thiu thay áo, [Cm]
Chiếc lá xa [Fm]cành khi mùa đông đi quá [Cm]muộn.
Nơi cuối con đường [C#]chỉ còn nắng loang theo đôi [D#]bàn chân,
Anh đặt [Cm]đồng hồ cát giữa lối đi [Fm]vương kỷ niệm.
(Để hạt cát cuối cùng rơi, đầy ắp một nửa tình yêu.)
Nghe lạnh [C#]lùng chiều về trên nỗi [A#m]buồn
Và hàng cây trút lá khô, [D#]chợt nghe mùa mới [G#]sang..