Từ ngày [D]ta cách xa, mỗi [G]đêm chỉ ao ước là
Đừng nằm [Am]mơ, vì [G]trong mơ luôn có [B]em
Chỉ vì [D]anh với em có [Bm]duyên mà phận chẳng [E]có
Ở bên [Am]nhau cứ như người [Bm]dưng, chẳng quan tâm [Em]nhiều
Ở cạnh [A]nhau cớ sao chẳng cảm nhận bao [B]nhiêu.
ĐK:
Càng cố [G]gắng quên em cớ sao càng làm anh [D]thêm nhung nhớ em
Cách [Em]chia ly cho cả hai dừng lại là [D]điều tốt nhất bây [G]giờ
Đến với [G]nhau không hợp [D]nhau, vậy [Bm]tại sao quyến luyến [Em]nhau
Tạm thời [G]xa nhau và không gặp nhau lại thấy nhớ nhung [D]nhau.
Bằng mọi [G]cách anh đã giữ em, người anh [D]luôn xem như tất cả
Phải [Em]quên đi em chẳng khác nào bảo[D] anh chịu mất hết tất [G]cả
Cứ xem [G]duyên không phận [D]nha, anh [Bm]cũng đau xót lắm [Em]mà
Đừng [Am]tỏ ra như [Bm]thể anh bội [Em]bạc, đừng [Am]tỏ ra như [Bm]thể anh phũ [Em]phàng.
ĐK:
Chẳng ai đúng ai sai, chỉ tại cả hai gặp nhau chẳng đúng lúc thôi
Đến khi hai ta hiểu ra thì mọi chuyện xem như cũng đã rồi
Trách ai khi lúc đầu ta hợp nhau vui đến thế mà
Rồi mai em yêu một ai, gặp lại chẳng thấy luyến lưu anh.
Bằng mọi cách anh đã giữ em, người anh luôn xem như tất cả
Phải quên đi em chẳng khác nào bảo anh chịu mất hết tất cả
Cứ xem duyên không phận nha, anh cũng đau xót lắm mà
Giờ buộc phải quên hết đi em à
Giờ buộc phải đánh mất hết tất cả.