Capo 3
[Em]Em từ đây duyên kiếp ta bỏ [D]lại Ngày và [C]đêm chẳng còn ý nghĩa trong [Bm]anh
Khi lòng [Em]em giờ đã có ai [D]kia mất rồi Bờ vai [C]anh chẳng còn là nơi nương [Bm]nấu cho em lúc [Em]cần
Mưa bỗng hoá ra bao nỗi [D]đau lòng Là nhân [C]duyên vì sao không giữ cho [Bm]nhau
Khi mà [Em]em giờ đã chắc bên [D]ai rất tồi Vòng tay [C]anh chẳng đủ để em ôm [Bm]ấp như xưa nữa [Em]rồi
Người đã [Em]mãi bước đi rồi Sắt son giờ [Bm]đây đã phai phôi
Mình thành [D]tâm đến như vậy Cớ sao phủi [C]tay nhanh đến thế
Thì ra [Em]lúc hết xuân thì Đớn đau bời [Bm]môi không chút vị
Cần thêm [D]bao nhiêu phũ phàng Để anh nhận [C]ra/quá muộn màng