Ngày [C]bé, mẹ dắt tôi đi mọi [Em7]nơi,
kể tôi [Am]nghe những câu chuyện trẻ [F]thơ.
Đùa [C]vui tíu tít, tôi tung [Em7]tăng,
bước bên [Am]mẹ tựa như chú chim [Fm]non.
Rồi thời [Cmaj7]gian qua [Am]đi, những
câu [Em7]chuyện không còn ngây thơ [Em]nữa.
Mẹ và [F6]tôi cách xa vời [Em7]vợi,
xa dần vì [Cmaj7]câu "Con lớn [Am]rồi."
Tại [Fm]sao "tự lập" phải là "lẻ [Am]loi"?
Tại [Em7]sao "trưởng thành" là "rời [Am]xa"?
Nụ [Fm]cười mạnh mẽ trên [Em7]môi
giấu nỗi cô [Em]đơn khó thành [Am]lời.
[Fm]Tôi vẫn yêu [Cmaj7]mẹ.
Và [Em7]mẹ cũng yêu [Am]tôi.
Nhưng [F]mẹ chẳng hiểu được [Em7]tôi,
còn [G]tôi giữ cố chấp về [Am]mẹ.
Người [C]yêu tôi nhất là người làm [Em7]tôi đau nhất,
người [Fm]tôi thương nhất tôi không thông [Cmaj7]cảm sẻ chia.
Tại [F6]sao yêu thương không chân [Em7]thành mở [Dm7]lòng?
Mẹ và [Em7]tôi đều mệt quá [Am]rồi.
Có phải thật [C]thà là ích kỷ [Em7]không?
Và nghĩ vì [G]nhau là phải giấu [Am]lòng?
Tổn [Fm]thương chỉ là áng mây [Em7]thôi?
Và một [G]mai mây đen sẽ [Am]tan?
Trong khổ [C]đau có thể ước mong [F]không?
Chữ tôi thật [G7]lớn có thể dời đi [C]không?
Để [C6]tôi và mẹ cùng [F6]nhau,
để tình [Em7]yêu, bầu trời, "gió cuốn [C]đi"...