Capo 2
Tone [G]
[C]Ai đang thở thì đều nói dối hết
Cuộc đời [Bm]này như là trò hề bị trêu đùa tới chết
Lại phải [Am]rơi vào vòng luẩn quẩn mãi không có hồi kết
Mẹ anh [G]bảo là sướng hay khổ đều do ông Trời xếp.
Vào một ngày không [C]nắng, nỗi buồn đã tới và rồi lại ghé vào tai anh
“Từ [Bm]nay tao sẽ chọn mày nên đừng có nghĩ là phai nhanh!”
Bi kịch này [Am]đâu một ai tranh, vì là mặt hàng giới hạn
Cứ thế hàng [G]ngày đeo bám theo anh kể cả khi trò chuyện với bạn.
Nỗi buồn là [C]thứ cảm xúc đẹp nhất, mà con người đang có
Vì thế anh [Bm]ít khi chọn niềm vui, chẳng bao giờ mang nó
Thế giới bên [Am]kia nếu tồn tại, thì anh sẽ đem sang đó
Nỗi buồn của [G]anh có giọt nước mắt và cả nụ cười của năm đó.
Hủy hoại một [C]người thực ra không khó cho họ cảm giác yêu và được yêu
Thứ mà trước [Bm]đây người ta không có sau đó biến mất đâu phải dùng chiêu
Còn gì tệ [Am]hơn là sự trống rỗng? sống một cách vô tri
Đêm xuống vỏ [G]gối lại tự thấm đẫm chừng nào mới khô mi?
1 chiếc [C]ô sao che được 3 người 2 người tạnh ráo, 1 người sẽ ướt vai
Chỉ còn 1 [Bm]cách là để anh xa rời bao nhiêu đổ vỡ đều từ một bước sai
Nếu phải lựa [Am]chọn thì xin em đừng chọn anh không là duy nhất thì sẽ không là ai cả
Được phép sai [G]lầm khi nào mái đầu còn xanh nhưng sai nào cũng là sai cả
Có những đêm [C]thâu anh ngồi ước ta bên nhau, nhưng cuộc đời ai cũng biết là vốn dĩ không công bằng
Không phải vì [Bm]em và cũng không phải vì họ, để cho nhanh thì do anh vì không nói cũng không rằng
Anh có thể [Am]khóc có thể đau Nhưng rồi về sau càng thêm vững vàng
Anh có thể [G]khóc có thể đau Nhưng rồi về sau càng thêm vững vàng
[C]Chìm vào những cơn say anh lại đi tìm kí ức xưa cũ
Và kì [Bm]lạ đường về hôm nay, anh mệt mỏi bước như trong mưa lũ
Anh còn [Am]nhớ tháng ngày mình bên nhau ta đã cười như những đứa trẻ
Và kỉ niệm [G]đó thì em vội quên mau vài câu chuyện người từng hứa kể
Nếu chẳng [C]may có nhận được cuộc gọi xin em đừng bắt máy bởi vì anh lúc này đang say
[Bm]Đừng để tâm lời buộc tội từ một kẻ nhát cáy với chai rượu cách một gang tay
[Am]Đó cũng chỉ là cái cớ, chỉ là bức bình phong anh đem ra mỗi khi yếu lòng
[G]Vì con tim này mãi nhớ, chẳng quên được hình bóng như bức thư đang viết thiếu dòng.