Nhạc Hoa - Tiểu Phu
Bỗng nhiên [F] rất nhớ [G] anh, anh bây [Em] giờ ở [Am] đâu?
Người yên [Dm7] vui hay [G] đang buồn [C] đấy?
Bỗng nhiên [F] rất nhớ [G] anh. Kỉ niệm [Em] ấy hóa ra vết [Am] thương
Rồi tự [Dm7] nhiên mắt [G] em lệ [C] nhòa
Sợ [C] lắm lúc cạnh [G] bên trở nên lặng [Am] thinh
Sợ [F] lắm lũ bạn [C] thân quan tâm bất [G] chợt
Sợ những hồi [F] ức tự nhiên [G] đến dâng lên trong [Em] đầu đau thắc [Am] lòng
Và em sợ [Dm7] nhất khi [G] bỗng nghe được tin [C] anh.
Nỗi [C] nhớ nếu hiện [G] lên như một âm [Am7] thanh
Cầu [F] mong đó không [C] phải là tiếng nức [G] nghẹn
Rồi để giờ [F] đây tôi cũng [G] chỉ… chỉ ở [Em] lại với chính [Am] mình
Giọt nước mắt [Dm7] đó không [G] thể dối lừa bản [C] thân
ĐK: Bỗng nhiên [F] rất nhớ [G] anh, anh bây [Em] giờ ở [Am] đâu?
Người yên [Dm7] vui hay [G] đang buồn [C] đấy?
Bỗng nhiên [F] rất nhớ [G] anh. Kỉ niệm [Em] ấy hóa ra vết [Am] thương
Rồi tự [Dm7] nhiên mắt [G] em lệ [C] nhòa
Ngày [C] đó chúng mình [G] như một khúc ca tuyệt [Am7] vời
Mà [F] nay, sau trở [C] nên thành hai thảm [G] kịch
Vì sao [F] anh đến dìu tôi [G] bước qua bao khó [Em] khăn không thể [Am] quên
Rồi bỏ lại [Dm7] tôi, một [G] mình ngồi gặm nhắm xót [C] xa
~~~ Mình đã, [Am] đã bên nhau, đã ngọt ngào, đã tuyệt vời, sẻ chia.
[Em] Tin yêu như thể là được hóa điên vì [F] nhau
Vậy mà giờ [Fm] đây, mỗi người mỗi [Dm7] ngã chia ly tự bước đi
Ôi hạnh [G] phúc, tiếc mãi thanh xuân ~~~
(Trở lại điệp khúc)
Bỗng nhiên [F] rất nhớ [G] anh, anh bây Em giờ ở [Am] đâu?
Người yên [Dm7] vui hay [G] đang buồn [C] đấy?
Bỗng nhiên [F] rất nhớ [G] anh. Kỉ niệm [Em] ấy hóa ra vết [Am] thương
Rồi tự [Dm7] nhiên mắt [G] em lệ [C] nhòa
Sợ C lắm lúc cạnh [G] bên trở nên lặng [Am7] thinh
Sợ [F] lắm lũ bạn [C] thân quan tâm bất [G] chợt
Sợ những hồi [F] ức tự nhiên [G] đến dâng lên trong [Em] đầu đau thắc [Am] lòng
Và em sợ [Dm7] nhất khi [G] bỗng nghe được tin [C] anh.
Sợ rằng [F] khi đã quyết [G] tâm bước đến hết kiếp [Em] này không có [Am] anh
Rồi vào lúc [Dm7] đó, em [G] bỗng nghe được tin [C] anh