Tên cô là [G]gì ? Nhà cô ở [Bm]đâu ?
Vì sao ở [Am]nơi đâu cũng thấy cô có [D]mặt ?
Cô là ăn [C]cướp ? Hay là công [Bm]an ?
Mà sao thấy [Am]ai gọi tên cô mặt cũng [D]buồn ?
Cô đã làm [G]gì ? Sao cô tệ [Bm]thế ?
Cô đến vỗ [C]về cho chuyện [D]buồn chàng sinh [G]viên ?
Chàng ta bật [C]khóc khi chợt thấy [Bm]cô
Chàng ta muốn [C]lắm nhưng chẳng thể [D]ôm cô vào [G]lòng .
Cô chẳng phải [C]diễn viên truyền [Bm]hình
Nhưng cô vẫn [Am]sống trong tâm [D]hồn người [G]dưng .
Cô chẳng hề [C]thấy cô một [Bm]mình .
Giờ tôi đã [Am]biết cô là [D]ai thì ra là CÔ [G]ĐƠN .
[G]Đố em, nỗi buồn có [Bm]bao nhiêu màu?
Màu của [Am]đêm, màu của mơ, màu của trăng, hay [G]màu của mắt.
[G]Đố em, nỗi buồn sống [Bm]bao lâu rồi?
Mà từ [Am]xưa ơi là xưa, người [D]ta đã [G]biết buồn.
[C]Buồn... có đâu gì [Bm]vui.
Mà anh [Am]thấy con người buồn, tình [Cm]buồn, vạn vật [G]cũng buồn.
[C]Buồn... có ai [Bm]đặt tên.
Mà ai [Am]cũng muốn thở than buồn [D]nhiều, buồn ơi [G]là buồn.
Vì sao [C]anh buồn?
Vì sao [Bm]em buồn?
Vì chẳng có [Am]chi trên đời mãi tồn [D]tại, cũng như anh [G]và em. [G7]
Vì sao [C]ta buồn?
Vì thấy bé [Bm]nhỏ trong cuộc đời thật [E7]lớn lao.
Giống [Am]như đen và trắng, thì [D7]nỗi buồn là một nửa [G]cuộc đời.