[Em]Cô đơn trên sofa, con tim như tan ra dẫn lối [Bm]em trôi theo một khúc ca buồn
Giữa căn [C]phòng, ánh đèn chợt tắt che đi giọt buồn sắp [D]rơi
[Em]Cô đơn trên sofa, sao anh yêu cô ta? Chẳng phải [Bm]anh yêu em hơn cả anh mà?
Để cho thanh [C]xuân này chợt tắt trên mi giọt nước mắt [D]rơi
Thì ra là [Em]thế, tình nào là tình chẳng mờ phai tháng năm
Một ngày vẫn [Bm]trôi, đôi môi em phai màu nắng
Nếu không em thì [C]anh có buồn? Hóa ra chỉ mình [D]em đáng thương
Đừng buông lời [Em]hứa, rồi lại vờ rằng dường như anh đã quên
Đừng tìm đến [Bm]em, gieo tương tư xong lại đi
Nắng xuyên qua hàng [C]mi rối bời giữ tim em vài [D]giây cuối thôi