Ngọc Lan : D
Sài Gòn [D]ơi, tôi đã mất người trong cuộc [F#m]đời[B7]
Sài Gòn [Em]ơi, thôi đã [A7b9]hết thời gian tuyệt [D]vời[C]
Giờ còn [G]đây, những [Gm]kỷ niệm sống trong [D]tôi
Những [B7]nụ cười nát trên [Em]môi
Những [A]giọt lệ ôi sầu [D]đắng.[Aaug]
Sài Gòn [D]ơi, nắng vẫn có còn vương trên [F#m]đường[B7]
Đường ngày [Em]xưa, mưa có [A7]ướt ngập lối đường [D]về[D7/C]
Rồi mùa[G]thu, lá[Gm]còn đổ xuống công[D]viên
Bóng [Ebdim7]gầy còn bước nghiêng [Em]nghiêng
Hay đã [A7]khóc thương cho người [D]yêu
ĐK:
Tôi[Dm]giờ [DmM7/C#]như con thú hoang lạc [Dm7/C]đàn[Bm7b5]
Từng ngày [Dm]qua, từng phút [Gm]sống quên thời [F]gian[D7]
Kiếp tha [Gm]hương, lắm đau [Dm]thương, lắm chua [C]cay
Tôi gọi [C#dim7]tên em mãi [Edim7]thôi [A7]
Sài Gòn[D] ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở [F#m]về [B7]
Người tình [Em]ơi, tôi xin [A7]giữ trọn mãi lời [D]thề[D7/C]
Dù thời [G]gian, có [Gm]là một thoáng đam [D]mê
Phố [Ebdim7]phường vạn ánh sao [Em]đêm
Nhưng tôi [A7]vẫn không bao giờ [D]quên.
Hiển thị bình luận